Bài dự thi – Ngày mừng con tròn một tuổi là niềm vui vỡ òa của ba mẹ cùng với nội ngoại, người thân, bạn bè hai bên. Ngày đó dịch Covid-19 chỉ mới là những dòng tin tức nhiều cảm xúc mà chúng ta xem qua sóng truyền hình. Đến khi con đón sinh nhật lần thứ hai thì chỉ còn ba người trong nhà thổi nến với nhau, đó là khi dịch Covid-19 hiển hiện xung quanh nhà mình, là không khí tĩnh lặng do yêu cầu giãn cách xã hội của thành phố.
Dù phân vân đến mất ngủ nhưng mẹ chấp nhận gạt nước mắt rời xa con, tham gia vào đội ngũ tình nguyện viên chống dịch Covid-19. Thời khắc ấy, có những cảm xúc không thể nói thành lời. Mẹ đi vì trách nhiệm với quê hương, vì mình còn sức trẻ để cống hiến, vì mình đã được tiêm vaccine, vì muốn phụng sự cộng đồng, vì đó là trách nhiệm của một người trưởng thành. Và mẹ đi lên tuyến đầu để sau này có điều gì đó đặc biệt kể cho con nghe về những năm tháng tuổi trẻ đã sống hết mình.
Mẹ sẽ kể cho con nghe về bộ đồ bảo hộ khi khoác lên sẽ nóng ran người, mẹ sẽ cố gắng ăn uống chỉ một lần trước khi mặc, sau đó lao mình vào công việc tới hết buổi làm, quên luôn đói quên luôn khát. Đến khi cởi bỏ bộ đồ màu xanh đó ra khỏi người, thì con sẽ thấy mặt mẹ có chằng chịt những vết hằn của khẩu trang y tế; con sẽ thấy người mẹ ướt sũng nước vì mồ hôi ra như tắm; con sẽ thấy da mặt và da lưng mẹ bắt đầu mọc những nốt mụn đau rát, làn da trở nên xấu xí đi nhiều; con sẽ thấy đầu tóc mẹ rối tung và bốc mùi chua vì không thể tắm gội thường xuyên. Nhưng mẹ sẽ gạt bỏ qua tất cả, mẹ sẽ thật vui khi có thể hỗ trợ một người bệnh đi cách li, hỗ trợ lấy mẫu test, hỗ trợ bệnh nhân sử dụng thuốc đúng phác đồ điều trị, hỗ trợ những trường hợp diễn tiến nặng.
Mẹ sẽ kể cho con nghe những đồng nghiệp giống như mẹ, ngoài những người còn rất trẻ là các cô chú tuổi đã cao niên vẫn ngày đêm căng mình chống dịch. Người thì tư vấn bệnh, người thì lo chuyện ăn uống, người lo chỗ ngủ nghỉ, người chạy đôn chạy đáo kiếm sinh phẩm – dụng cụ y tế, người làm công việc thông tin liên lạc giữa người bệnh với người nhà… Tất cả đều gồng mình đến hơn 100% khả năng, tất cả đều mang trong mình sức mạnh phi thường như siêu nhân ấy.
Mẹ sẽ kể cho con nghe về những niềm vui tuy đơn giản mà khiến mẹ nhớ mãi, có khi xúc động rơi nước mắt: là mẹ được tặng suất cơm ăn có thêm phần nước trái cây của người nhà bệnh nhân gửi; là mẹ được một bạn đồng nghiệp xoa bóp chân sau một ngày đứng đến tê điếng người lấy mẫu test; là mẹ nhận được tin nhắn điện thoại tri ân của một ai đó (thật sự mẹ không nhớ nổi) đã khỏi bệnh và rời khu cách ly về nhà an toàn; là mẹ được nghe tiếng con trẻ qua điện thoại cùng với ba con, là tiếng ríu rít bập bẹ của sinh mệnh chưa đầy 30 tháng tuổi nói: “Con yêu mẹ, con nhớ mẹ, con hôn mẹ, con chúc mẹ ngủ ngon” – thứ âm thanh nhỏ bé đó nghe hay hơn bất kì bản nhạc nào mẹ yêu thích; là mẹ nhận được thông tin hôm nay số ca bệnh lây lan trong cộng đồng rất là thấp, mẹ cảm thấy an yên hơn hẳn.
Mẹ sẽ kể cho con nghe ở nơi cách ly tập trung có rất nhiều người xa lạ đã sống với nhau với cái tâm rất sáng. Tất cả đều phải đối mặt với rủi ro bệnh tật nhưng sẵn sàng chăm sóc nhau, hỗ trợ nhau, cùng với các y bác sĩ và đội ngũ y tế làm mọi công việc có thể. Là hỗ trợ đón người mới tới cách ly, là đi nhận phần cơm, là chia cơm cho các khu phòng, là dọn dẹp rác rưởi, là chia sẻ phần nước uống, là chia nhau phần nước tắm, giúp nhau manh quần tấm áo. Con biết không, trong những lúc khó khăn nhất thì tình người lên ngôi con ạ. Đời người ngắn hay dài không chỉ ở số tuổi, đôi khi nó nằm ở cái sự đối đãi nhau những khi hoạn nạn.
Mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện ông bà ở quê vẫn trồng rau, rồi gom góp bỏ vào thùng gửi lên Sài Gòn tiếp tế cho con cho cháu. Đấng sinh thành lúc nào cũng vậy, luôn yêu thương và hướng lái về gia đình bằng những gì đẹp đẽ nhất, mát lành nhất. Hết dịch mẹ sẽ cùng ba bồng con về thăm ông bà vui chơi cho thỏa thích. Quê mình không giàu có gì lắm đâu, nhưng quê mình rất đẹp, yên bình và trên hết quê mình ấm áp vì có ông có bà luôn chờ đợi, luôn dang rộng vòng tay đón cả nhà.
Mẹ sẽ kể cho con nghe về những gương sáng, những anh hùng đời thường nhưng đã sống và làm việc rất phi thường mùa dịch bệnh. Đó là những y bác sĩ làm công tác dịch tễ luôn ở hoàn cảnh lúc nào cũng có thể bị lây bệnh, nhưng tâm thế lúc nào cũng sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu cần đến họ. Đó là miền Trung, miền Bắc ruột thịt gửi những phần gạo, phần cá, phần rau, phần thịt, phần đường sữa vào tiếp tế cho miền Nam thân yêu. Đó là những hàng dài các nghệ sĩ đeo khẩu trang, tuân thủ quy tắc phòng dịch nhưng vẫn cháy hết mình hát cao lời ca chiến thắng, họ gửi những giai điệu tích cực, lạc quan vào ngày mai đến mọi người đang ở trong khu nhà cách ly, con có thấy tuyệt vời lắm không?
Mẹ sẽ kể cho con nghe các ban ngành thành phố đã chạy đôn chạy đáo như thế nào để thực hiện được lời hứa với người dân “không ai phải đói, không ai bị bỏ lại”. Những chú xe ôm, những cô bán vé số, những em bé ở làng trẻ SOS, những mảnh đời bất hạnh, những hoàn cảnh khó khăn nhận được khoản cứu trợ, dù không nhiều nhưng kịp thời, thắm đượm câu răn dạy “một miếng khi đói bằng một gói khi no” của ông cha ta. Con sẽ thấy những người nghèo, người già, người yếu thế được ưu tiên tiêm vaccine trước. Con sẽ hiểu hơn rằng mỗi người một hoàn cảnh nhưng quyền được sống, quyền mưu cầu hạnh phúc thì ai cũng như nhau, sinh mạng nào cũng quý giá.
Mẹ sẽ kể cho con nghe về những mạnh thường quân ở khắp cả nước, ở khắp Sài Gòn không ngại bệnh tật, không ngại mưa gió, không ngại màn đêm đi quyên góp tiền bạc, lương thực thực phẩm, nhu yếu phẩm để đi giúp đỡ, tiếp tế cho đồng bào mình. Nếu con có có điều kiện sẽ đóng góp bằng tiền, bằng vật chất, còn không con có thể đóng góp bằng sức lực, khả năng của mình, cái nào cũng đều được đón nhận và trân quý.
Mẹ còn nhiều điều muốn kể lắm, hơn lúc nào hết mẹ muốn gửi con nụ cười của mình trong mọi thời khắc. Nó giống như cách mẹ luôn đưa năm ngón tay rồi cười thật tươi hướng về đồng bào của mình những ngày đi tình nguyện. Mẹ mong mọi người nhìn thấy 5 ngón tay với hàm ý “hãy luôn thực hiện 5K mọi lúc mọi nơi và chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch này”.
Đại dịch sẽ qua nhanh thôi, tuổi trẻ rồi cũng trôi theo quy luật thời gian, lựa chọn cách sống là quyền của mỗi người và mẹ không muốn mọi thứ trôi qua kẽ tay một cách phí hoài. Mẹ mong những gì mình trải nghiệm từ thực tế tham gia chống dịch Covid-19 sẽ là những bài học nho nhỏ để sau này kể cho con nghe, con hiểu không.
Trang Mai
(Q.Tân Phú, TP.HCM)
Nhằm góp sức lan tỏa những điều tích cực, kiến tạo năng lượng an vui trong cuộc chiến chống dịch Covid-19 đang diễn ra phức tạp hiện nay, Công ty TNHH Văn hóa và Truyền thông Mây Thong Dong phối hợp cùng Công ty Cổ phần Rừng Xanh Mãi – đơn vị sở hữu thương hiệu nhang Bảo Trầm tổ chức cuộc thi viết “Chuyện tử tế mùa Covid-19”, với tổng giải thưởng 22 triệu đồng. Mời bạn xem thể lệ cuộc thi và cùng tham gia.