Có lẽ đó là tất cả những gì mà những người thân thương đã mang đến cho Nhựt trong những ngày vừa qua – những ngày là bước ngoặt lớn nhứt trong đời mỗi người – tiễn biệt mẹ lần cuối.
Tôi cũng mang đến thật nhiều tình thương, dài hơn chữ thương vẫn hay viết dành cho Nhựt trong từng phút giây quan trọng của ba ngày em lo lễ tang cho người em thương nhứt.
Tôi biết Nhựt gần 20 năm. Em là một trong những nhân vật đầu tiên trong nghề cầm bút của mình. Hồi đó Nhựt trẻ lắm, hiền lành, dễ thương, nhiệt tình sẻ chia chuyện đời mình, khiến tôi rưng rưng đồng cảm.
Tôi học được ở Nhựt việc đối diện với quá khứ, dù là buồn đau, thương xót nhứt một cách nhẹ nhàng, bởi có như vậy mình mới đi qua nhẹ nhàng, tiến bước vững vàng về phía trước.
Tôi nhớ mình đã không cầm được lòng khi viết về câu chuyện em vượt khó, từ cậu bé mồ côi cha lúc chưa đầy 3 tuổi, mẹ một mình đôn đáo nuôi em, rồi biến cố sức khỏe khiến bà mù hẳn. Con đường của Nhựt ngỡ tăm tối như ánh sáng đã tắt trên đôi mắt người mẹ góa, nhưng rồi bằng tình thương và lẽ sống chân thành, Nhựt đã vươn lên. Tất nhiên, trong hành trình ấy em cũng đón nhận rất nhiều những bàn tay thương mến, đỡ nâng.
Có lẽ vì vậy, mà khi thành danh, em đã trọn lòng mở ra với cuộc đời, sẻ chia với nhiều người yếu thế khác.
Nhựt lành tính đến mức, khi đang thành công với nghề bếp tại một khách sạn 5 sao ở Sài Gòn, với bộ sưu tập khá nhiều giải thưởng nhưng vì “em không muốn tiếp tục sát sanh”, nên Nhựt đã rẽ hướng.
Và với hướng mới, em vẫn thành công nhờ năng lực và nỗ lực gấp nhiều lần.
Ở tuổi xế, mẹ Nhựt bệnh nhiều nhưng bà vẫn kiên cường, vì thương con. Bà nằm một chỗ, nhưng vẫn nhớ như in “thằng Bi” (tên ở nhà của Nhựt) thích gì, nhắc nhở từng thứ bằng giọng yếu ớt nhưng đầy quan tâm.
Tôi biết, Nhựt thương mẹ nhiều và em thể hiện tình thương ấy bằng việc khẳng định giá trị bản thân, lối sống tử tế, lắng lo đủ đầy cho bà trong từng hoàn cảnh cụ thể, đến cả phút cuối cùng.
Ôm Nhựt, thương em rất nhiều, nhứt là trong những ngày này, khi mẹ chính thức rời em để về với Chúa. Anh tin, mẹ đã sống mãi với bình yên trong cõi tịnh mà bà đã hướng về.
“Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”, đó là cái nhìn về sự tử sinh vốn dĩ của con người. Sáng nay, trong lúc làm lễ tiễn biệt, vị cha xứ đã nhắn nhủ lối sống tỉnh thức, chính là chuẩn bị mọi sự ra đi nhẹ nhàng bằng cách sống trọn vẹn ngay giờ phút đang là. Mẹ em – bà Anna Lê Tấn Xuân – đã sống trọn một đời trong mọi vai trò, trong đó có việc đã là một người mẹ của em.
Mẹ đã thanh thản ra đi và “vui sống muôn đời”, em hãy bước tiếp mạnh mẽ giữa yêu thương như đã từng, nhé, Nhựt ơi.