Welcome to Letterz
Get the Book
for FREE!

Cảm xúc Vu lan: Ánh dương của đời con

mâythongdong

(MTD) Hạnh phúc thay, khi mùa Vu lan năm nay con vẫn được cài lên ngực đóa hoa hồng đỏ… Ba mẹ đợi con nhé! Năm sau con sẽ về…

1.

Những ngày đầu tháng bảy, tiết trời chớm chuyển sang thu, cái nắng oi bức của mùa hạ dường như đã bắt đầu dừng bước cho những làn gió thu mát dịu. Sen trong đầm đã thôi khoe sắc để nhường chỗ cho những khóm hoa vàng ngát hương. Lại một mùa Vu lan nữa trở về và đây cũng là mùa Vu lan thứ tư con không được về thăm ba mẹ…

Tháng bảy mưa ngâu gợi sầu thương nhớ, bên tách trà sớm mai con ngẩn ngơ nhìn về xa xăm chợt nhớ đến ba mẹ ở quê nhà, nhớ nhiều lắm! Mỗi ngày trôi qua như lời kinh vô tự, thời gian trôi đi chẳng bao giờ trở lại. Mới đó mà đã bốn năm rồi ba mẹ nhỉ?

Con còn nhớ, vào khoảng thời gian này bốn năm trước ba dắt con đi tu. Chiều đó, trời chuyển dông, mưa như trút nước và những hạt mưa rơi nặng trĩu xuống thềm, mẹ ôm con khóc không dứt, dặn dò đủ thứ trước khi con lên xe. Rồi chuyến xe bắt đầu lăn bánh, vô tình con nghe được bài: “Lạy mẹ con đi xuất gia”, ngồi trên xe mà nước mắt con cứ rơi, con vội vàng lau nước mắt bởi lẽ con biết rằng ba mẹ luôn cảm thấy bất an cho đứa con chưa trưởng thành này…

Trải qua một chặng đường dài, ba dắt con vô gặp sư phụ, sau đó được quý sư cô nấu cho hai cha con hai bát mì nóng hổi. Có lẽ đây là bát mì ngon nhất mà từ trước tới nay con được ăn với ba. Ba chậm rãi ăn bát mì không nói một lời nào, con thấy  đôi mắt ba đỏ hoe, con lại không dám nhìn ba nữa. Con sợ, sợ rằng nếu đứa con gái bé nhỏ này thấy ba khóc, thì nó sẽ không kìm được lòng mà òa lên rồi lại khiến ba nó lo lắng…

Gửi gắm con cho sư phụ xong ba lặng lẽ rời đi, con năn nỉ ba ở lại nghỉ ngơi đến chiều rồi về nhưng ba không chịu. Con đứng nhìn dáng người ấy chậm rãi xách ba lô đi về phía cổng, mà lòng không kìm được, khóc nấc lên từng hồi. Vậy là từ đây con đã bắt đầu một cuộc sống mới, tự lập tất cả mọi thứ trên chính đôi chân của mình với con đường mà con lựa chọn…

2.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, ngày con được thế phát xuất gia. Con điện thoại về cho ba mẹ, ba mẹ nói sẽ sắp xếp thời gian để đến tham dự. Sớm đó, bầu không khí thật yên tĩnh, những hạt sương sớm còn đọng trên những tán lá, tiếng gà gáy vang vọng khắp xóm làng để đánh thức mọi người, tiếng chuông ở chánh điện đã điểm và thời khắc ấy cũng đã đến.

Sư phụ dạy con lạy ba mẹ lần cuối trước khi cạo tóc, ba mẹ đã dành cả một đời lo toan, làm ăn vất vả chẳng kể những khi nắng mưa để nuôi con dù đôi lúc trên vai ấy có khó khăn nhưng chẳng khi nào ba mẹ nói ra, chỉ cần mấy đứa con cố gắng học tập cho tốt, vâng lời là ba mẹ vui rồi dẫu có cực đến đâu ba mẹ cũng chịu được.

Ôi! Giây phút ấy mới thiêng liêng làm sao khi con cúi đầu lạy ba mẹ thì những giọt nước mắt của ba mẹ cứ lăn dài trên gò má rồi lại ngậm ngùi nuốt vào trong, thời khắc ấy ba mẹ chắp tay cung kính hướng về tôn tượng Đức Phật hoan hỷ cúng dường cô con gái cho Tam bảo với tâm nguyện con sẽ đi trọn con đường cao quý này…

3.

Sau một năm xuất gia, con được Sư phụ cho phép về thăm nhà được ngồi tâm sự với mẹ, mẹ nói từ hồi con đi tu ba thay đổi nhiều lắm. Trước kia ba hay đi nhậu, mỗi lần nghe tiếng xe ba về là con sợ, con chạy lên giường giả bộ đi ngủ vì mỗi lần ba say, ba cứ la mẹ rồi la con hoài nên hồi đó con giận ba lắm! Ấy vậy, mà từ ngày con đi tu ba đã thay đổi rất nhiều, mỗi lần nhậu về ba không còn la mẹ nữa.

Điều đặc biệt nhất là từ ngày con đi tu tới nay, mỗi sáng bốn giờ ba đều dậy sớm ngồi trước bàn thờ Phật trang nghiêm với chiếc áo dài lam để tụng kinh. Khi nghe mẹ kể tới đoạn này con xúc động lắm ba ạ, con lại thương ba nhiều hơn nữa.

Con là đứa chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc với ba mẹ nhưng trong lòng con luôn hướng tâm đến ba mẹ và dành tình thương cho ba, cho mẹ nhiều lắm… Ba mẹ luôn âm thầm dõi theo con trên bước đường con đang đi, lặng lẽ mà chẳng bao giờ nói ra.

Mỗi lần đau ốm ba mẹ lo lắng gọi điện hỏi thăm vì không có ba mẹ bên cạnh sợ con thiếu thốn tình thương, sợ con thiếu cái này, cái kia… nhưng ba mẹ ơi, ba mẹ yên tâm nhé! Vì bên cạnh con luôn có Tăng thân, được Sư phụ và quý sư huynh giúp đỡ, chăm sóc và chỉ dạy nên con cảm thấy hạnh phúc lắm, con chỉ mong ba mẹ luôn khỏe mạnh và đừng lo lắng cho con nữa vì con sẽ vững bước trên con đường mà con đang đi…

Gia đình – Ảnh: TGCC

4.

Mùa vu lan năm nay buồn quá ba mẹ nhỉ?

Những cơn mưa đầu hạ khiến lòng người chùng lại, khi hai năm trở lại đây đất nước ta bị bão lũ, dịch bệnh kéo dài đời sống của mọi người vốn đã khó khăn nay lại trở nên cơ hàn hơn…

Việt Nam ta là thế, càng ở trong những tháng ngày khó khăn chúng ta lại càng nhận ra được nhiều tình yêu thương “lá lành đùm lá rách, tương thân tương ái” đoàn kết mà dân tộc ta dành cho nhau. Nếu trước kia cả nước cùng hướng về miền Trung ruột thịt, khi bão lũ đi qua quét hết nhà cửa tài sản thì miền Nam như người anh cả dang rộng đôi tay để che chở cứu giúp người em của mình.

Từng suất quà, bao gạo, thùng mỳ hay những hộp muối sả, từng chiếc bánh được người dân thức khuya dậy sớm để làm với tấm lòng hướng về miền Trung thân thương, mong cho bà con vơi đi phần nào nỗi khổ để vượt qua thiên tai bão lũ… Tưởng chừng nỗi đau ấy đã dừng lại, ấy vậy mà đồng bào ta lại bị trận dịch Covid-19 làm tất cả mọi thứ phải dừng lại…

Thật may, những tấm lòng Bồ-tát luôn xuất hiện khi cần để san sẻ khó khăn, nỗi cơ cực mà mỗi người đang phải gồng gánh vì họ không còn đủ sức để vừa chống dịch mà bên cạnh đó còn phải lo lắng cho từng miếng ăn để sống qua ngày trong mùa đại dịch.

Những chuyến xe rau củ chứa đầy nghĩa tình ở khắp các nông thôn đến thị thành đều hướng về tâm dịch TP.HCM, từng hộp cơm cho người nghèo, những chuỗi siêu thị 0 đồng được thiết lập ở khắp mọi nơi, hay những bao gạo thùng mì được trao tận tay tới bà con trong khu cách ly… Những ngày sống cùng với đại dịch là những ngày sắc tối bao phủ nhưng đâu đó vẫn luôn tồn tại những tia sáng. Những hình ảnh đẹp đầy tích cực khi những cụ bà đã ngoài tám mươi tuổi đêm ngày vẫn miệt mài may những chiếc khẩu trang gửi vào tuyến đầu chống dịch hay nam bệnh nhân F0 xin được quét dọn và gội đầu cho cả khoa bệnh. Đội ngũ y bác sĩ trong trang phục bảo hộ ướt đẫm mồ hôi nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ nụ cười thật tươi mong bệnh nhân chóng khỏe để về với gia đình…

Bên cạnh đó, ngoài bộ quần áo nâu sòng và những tấm huỳnh y của người tu sĩ thì hình ảnh đó đã được thay thế bằng những bộ đồ bảo hộ miệt mài ngày đêm đi vào tuyến đầu để chống dịch một cách âm thầm và lặng lẽ, dáng người nhỏ nhắn nhưng ý chí đầy kiên cường của Sư cô Thích nữ Nhuận Bình đã hằn sâu vào tâm trí con khi hàng ngày đọc những dòng nhật kí của Sư cô viết vội sau mỗi ca trực tại bệnh viện dã chiến, những câu chuyện mà chính Sư cô tiếp xúc với bệnh nhân F0 mà lòng con không khỏi xót xa.

Đâu chỉ chữa bệnh về thể xác mà trong giai đoạn này mỗi bệnh nhân cũng cần được tưới tẩm những năng lượng bình an để giữ vững tinh thần khi đang trực tiếp đối diện với bệnh tật… Tất cả những nghĩa cử cao đẹp đó đã tạo nên một bức tranh đẹp và ý nghĩa mang tên “Tình người” trong mùa đại dịch này, dẫu rằng có những nỗi mất mát còn chưa nguôi ngoai, khi đứa con thơ phải rời xa cha mẹ để mùa Vu lan này trên ngực cài đóa hoa hồng trắng hay người mẹ già ở quê chiều chiều ra ngồi góc hiên để ngóng chờ tin tức đứa con trai…

5.

Sài Gòn rồi sẽ ổn thôi đúng không? Sẽ trở về với nhịp sống vốn nhộn nhịp như trước kia khi tất cả chúng ta đều có niềm tin, hướng về một ngày đất nước được bình yên, để những bộ đồ bảo hộ xanh được gỡ xuống, các khu cách ly được tháo gỡ.

Bà con rồi sẽ được trở lại các khu xí nghiệp để đi làm, các cụ già neo đơn lại có chỗ để nương tựa, cha con sẽ không còn xa cách nhau, gia đình rồi sẽ được đoàn tụ vì nơi đây có những con người luôn biết sống vì nhau, luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh.

Chỉ cần chúng ta có tình thương, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng…

Vu lan năm nay không được về thăm ba mẹ, chỉ gọi điện để hỏi thăm xem tình hình sức khỏe dịch bệnh nơi quê nhà. Rồi được mẹ kể cho nghe những câu chuyện thật đẹp khi hổm giờ bà con ở quê người bó rau, buồng chuối, lon gạo gọi nhau ủng hộ người dân Sài Gòn rồi nhắn nhủ thấy dịch bệnh mà thương họ quá!

Mình ở quê ăn thiếu chút cũng được, mọi người ở đây ngày nào cũng nấu cơm đưa đến các khu cách ly, rồi đưa đến các trạm dừng chân để bà con từ xa đi về có cái lót dạ cho ấm bụng. Nghĩ mà thương, vào Sài Gòn mưu sinh kiếm sống, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng dịch bệnh kéo đến bây giờ phải trở về mà cũng chẳng khấm khá hơn là bao.

Ôi! Nghe mẹ kể sao mà đau lòng quá! Thế mới biết, lòng nhân ái của đồng bào ta đẹp đến nhường nào, trái tim từ bi rộng biết bao nhiêu!

Mùa Vu lan năm nay, con gái ở xa không về thăm ba mẹ nhưng con gái hạnh phúc vì ba mẹ nơi quê nhà vẫn mạnh khỏe, ngày đêm đang cùng bà con cô bác lan tỏa và san sẻ khó khăn với Sài Gòn. Con gái cảm ơn ba mẹ vì đã luôn dạy con những bài học về tình người, là hai vị Hộ pháp tuyệt vời luôn đứng sau và ủng hộ con. Ba mẹ yên tâm về con nhé, con đã có thể vững chãi để tự bước đi trên con đường mà con đang đi vì nó thật đẹp đúng không ba mẹ?

Thích nữ Liên Lạc

Bảo Trầm
Bảo Trầm – Đơn vị đồng hành cuộc thi “Chuyện tử tế mùa Covid-19” đang diễn ra trên Mây Thong Dong

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Subscribe To Our Newsletter

Subscribe to our email newsletter today to receive updates on the latest news, tutorials and special offers!