Phong đứng nhìn chiếc xe buýt lăn bánh. Trước khi Phương lên xe, Phong dúi vào tay cô ổ bánh mì để ăn dọc đường. Cô gật đầu chiếu lệ rồi bước nhanh.
Cánh cửa xe trượt vào đánh cạch một tiếng, chiếc xe chầm chậm rời bến. Phương vẫn cúi mặt nhìn xuống hai bàn tay mình đang nắm chặt. Những ngón tay cô đan vào nhau, bấu víu vào lòng bàn tay của mình. Cô nhớ hơi ấm bàn tay Phong, những khớp tay chai thô ráp ôm trọn bàn tay mềm mại của cô.
Buổi chiều chạng vạng hôm trước, cô ngồi cạnh anh bên bờ đá rồi nhìn về phía biển. Những con tàu phía xa loáng thoáng ánh đèn pha. Đèn điện từ những khu nghỉ dưỡng cao cấp tạo thành một vệt sáng đường vành cung ôm lấy eo biển rồi mất hút vào bầu trời đen thẫm. Bầu trời và mặt biển giờ đã hòa vào nhau làm một, loang loáng và im lìm. Cô cứ ngồi im lặng nhìn ra mông lung, mắt nhòe đi theo ánh đèn xa xăm. Phong hỏi cô có tâm sự gì à? Cô nói không có gì, rồi lững thững bước xuống bãi cát, sóng dịu dàng dưới chân. Những con sóng biển rồi sẽ cuốn đi những vết chân trên cát, vậy mà sao không thể lấp vào những khoảng trống trong lòng cô. Phong lẳng lặng bước bên cạnh cho đến lúc những vì sao nhấp nháy trên đầu.
Đêm qua cô nằm bên cạnh anh, tay còn nắm chặt, hơi biển trong lòng bàn tay người hãy còn miên man không dứt. Tiếng sóng vỗ rì rào len lỏi vào giữa hai con người nằm sát bên nhau. Cô nghe nhịp thở đều đều của anh trong bóng tối, rất sâu mà cũng nhẹ hẫng. Cô xoay người về phía anh, như thể nhìn anh từ phía bờ bên này, giữa anh và cô là một ranh giới. Những góc cạnh trên khuôn mặt anh hiện lên lờ mờ như thể anh đã trôi vào ánh sáng nhạt nhòa trên mặt biển. Đúng là trái tim anh đã hòa nhịp vào tiếng sóng được cơn gió đẩy đưa vào đất liền. Rồi cô lắng nghe hơi thở của mình. Giữa những nhịp thở của anh là nhịp tim của cô, đập vội vàng. Cô hiểu rằng anh đã thuộc về nơi này, còn cô chỉ là kẻ dừng chân ghé qua.
Gió ở vùng đất này chất chứa bao nhiêu mùi vị của đời sống. Mùi cát, mùi đất trong cái nắng vàng rộm, mùi của làng chài, mùi ngai ngái của tôm mực phơi nắng. Gió ở vùng đất này thấm đượm hơi thở của con người an nhiên. Còn gió ở nơi cô đang sống chỉ mang ồn ã vật chất. Có điều gì đó như thể anh đã mang linh hồn của những cơn gió ở nơi này, ngày ngày sớm tối tự do thổi qua những cồn cát, những hàng phi lao, loanh quanh qua những mái nhà của làng chài. Có lẽ vì vậy mà cô cần anh, đã từng và hơn bao giờ hết.
Khi chiếc xe đã ra khỏi thành phố, Phương mới đưa ánh mắt ra bên ngoài cửa kính, biển vẫn một màu bao la xanh thẫm. Trái tim cô như thắt lại trước cảnh vật bên đường dù mọi thứ vẫn trôi qua như bao lần. Có âm thanh của nỗi đau nào đó đang rỉ ra trong lòng. Những hàng cây, những ngôi nhà hàng quán không còn nhìn na ná nhau nữa, những vệt nắng trong cái ráng chiều giờ chỉ còn neo đậu trên những mái nhà xam xám.
Cô nhớ có những lần mình tiễn anh về từ thành phố của mình, lần nào cũng vậy, cô muốn chạy đến ôm lấy anh, rồi nài nỉ thôi anh hãy đừng về nữa. Vào giây phút anh bước lên xe, Phương có cảm tưởng như ánh sáng của ngày hôm đó đã trút hết vào ánh mắt khi anh quay lại nhìn cô. Cái ba lô nhỏ ngắc ngứ trên lưng anh khiến lòng cô dâng lên cảm giác lạc lõng kỳ lạ, như thể chính cô mới là người ra đi. Cô nửa như muốn bấu víu vào anh, nửa lại muốn quay mặt đi. Ở giữa hai cảm xúc đó là một khoảng trống. Cô không biết suy nghĩ đó sinh ra từ cảm giác sợ mất anh hay từ sự cô đơn đang thấm vào người mình. Nhưng cô chỉ có thể nhìn anh từ phía sau, chốc chốc lại khẽ vẫy chào anh cho đến khi xe lăn bánh. Anh ngoái nhìn về sau cho đến khi dáng cô chỉ còn một chấm nhỏ giữa đám đông.
Sau những lần gặp, cô và anh lại tiễn nhau về lại thành phố của mình. Thành phố của anh, thành phố của cô, những chuyến xe chở anh và cô về những nơi khác nhau. Những ngày gặp nhau ngắn ngủi vào cuối tuần hay những dịp nghỉ lễ không đủ nuôi dưỡng cho tình yêu chỉ còn thoi thóp. Những lần về lại thành phố, cô có cảm giác như mình dần mất đi một ít, những mất mát không thể gọi thành tên. Nhưng sự cô đơn chẳng vì vậy mà biến mất, chúng cứ quẩn quanh cho đến lần gặp mặt tới.
Cô thuyết phục anh dọn về thành phố của cô rồi tìm việc ở lại, chứ chuyện tình cảm không thể hai người ở hai thành phố khác nhau được. Dù gì ở đây anh cũng chỉ thui thủi một mình, nếu anh về thành phố của cô, ít ra hai người có thể cùng nhau thuyết phục ba mẹ cô. Lần cuối khi nói “Anh về với em nhé?”, mọi thứ xung quanh cô lại rơi vào thinh lặng, kể cả Phong. Cô đưa mắt nhìn ra mặt biển gợn sóng. Một nỗi buồn man mác gặm nhắm trái tim cô khiến nó thôi không còn chờ đợi một câu trả lời nữa. Xung quanh cô chỉ còn sự vỗ về của gió biển.
Phong cứ mãi lần lựa. Anh nói ba mẹ còn ở đây, anh đâu thể đi đâu được. Nghề giáo viên dù chẳng kiếm được nhiều tiền như mến tay mến chân lũ trẻ khiến Phong cũng không đành. Phong đã quen với thành phố này nơi anh đã sinh ra, đã quen với hơn mười năm từ lúc ba mẹ anh mất trong tai nạn giao thông.
Vài hôm sau từ lần gặp đó, Phong ra nghĩa trang, nơi anh thường đến mỗi lần thấy buồn. Ba mẹ anh nằm ở đó, khuất sau ánh sáng lấp lóa xuyên qua những tầng mây. Mỗi lần anh đến, vào ngày thường hay trời âm u, anh đều thấy ánh sáng của họ trải dưới mặt đất qua những bước chân mình. Linh hồn của họ như thấm vào dưới các rễ cây, rồi từ đó tỏa bóng xuống xung quanh anh. Vào ngày hôm đó, anh thủ thỉ, xin phép họ được về thành phố của Phương. Với anh giờ đây Phương là người duy nhất mà anh đã từng dẫn ra thăm ba mẹ.
Anh mong được ba mẹ tha lỗi, rồi hốt một nắm đất bỏ vào cái túi nhỏ nhét gọn vào ba lô. Khi nói rằng anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới, có giọt nước mắt rơi lên đám cỏ xanh.
Phong lên một chuyến xe khách, hôm đó trời nắng váng vất. Vì muốn dành bất ngờ cho Phương nên anh đợi sẽ lên đến thành phố rồi mới gọi cho cô. Chiếc xe sẽ đưa anh về với Phương, rồi anh sẽ xin dạy ở một trường cấp 3 khác ở đó. Rồi anh sẽ thuyết phục ba mẹ Phương, rồi anh và cô sẽ có một đám cưới đàng hoàng, sẽ kết thúc những chuỗi ngày đi đi về về của cả hai. Anh và Phương sẽ có những đứa con xinh xắn và cùng nhau nuôi dạy chúng. Trái tim anh khẽ rộn lên những hy vọng và hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực. Khung cảnh hai bên đường loáng thoáng trong ánh mắt anh trở nên sinh động nhiều sắc màu. Phong chưa từng thấy cảnh vật đẹp như thế.
Điện thoại trong túi quần anh rung lên. Là tin nhắn của Phương.
“Anh Phong, mai em lấy chồng rồi. Chúc anh nhiều sức khỏe”.
Có tiếng xe kèn xa tải ngược chiều phía trước.
Truyện ngắn của Nguyễn Đinh Khoa
Tác giả là cây bút trẻ, một kiến trúc sư đang giữ vị trí giám đốc dự án Công ty cổ phần đầu tư & phát triển Viva Land. Với truyện dài Độc hành, Nguyễn Đinh Khoa đã đoạt giải Văn học tuổi 20 lần 6, năm 2018. Dự kiến, tháng 9-2021, anh sẽ ra mắt tập Tản văn Để trở về một đứa trẻ.