Welcome to Letterz
Get the Book
for FREE!

Bài viết tham gia dự án sách “Mùi nhớ”: Có tật có tài

(MTD) Mẹ tôi là một người phụ nữ tội nghiệp. Thật ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mà em gái tôi ra đời. Em gái tôi bị dị tật đôi chân bẩm sinh, một chân dài, một chân ngắn, một chân to, một chân nhỏ. Ba và bà nội trút hết mọi giận hờn lên người mẹ, bao nhiêu tủi nhục đắng cay mẹ gánh chịu một mình.

Em gái trở thành cái gai trong mắt nhà nội, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi thì em cũng lãnh đủ đòn roi của ba. Em là trung tâm cho bọn trẻ trong xóm trêu chọc, bọn trẻ không bao giờ cho em chơi chung còn lấy em ra làm trò đùa. Mắt em nhìn đăm đăm vào bọn trẻ đang chơi đùa phía trước nhà với một khao khát đến cháy bỏng.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện ra, ba đã bỏ ba mẹ con tôi đi lấy vợ mới. Khi em đến tuổi đi học thì bị các bạn học gọi là “con què”. Nghe mấy từ đó tôi cảm thấy ấm ức đến cùng cực, trong lòng tràn đầy căm ghét, khó chịu.

Chiều hôm ấy, lớp học vừa tan, đám trò nhỏ ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Thay vì chạy mau về nhà, chúng lại tụm năm tụm ba từng nhóm để xù xì to nhỏ. Chúng đang chú ý đến em, con bé sáu tuổi, xanh xao nhút nhát, điệu bộ của em vụng về ngượng nghịu đến phát tội. Tan trường về nhà, tai em nghe đầy lời đám trẻ xầm xì chỉ chỏ không ngừng. Chúng ranh mãnh theo dõi từng bước chân sợ hãi, khập khiễng của em. Bằng trò trêu ghẹo làm tổn thương đồng loại vô tội vạ của trẻ con, chúng đón trước đón sau, bao vây dồn em vào giữa với vẻ thích thú. Em chỉ biết đứng chịu trận, vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang sợ hãi chẳng biết chúng muốn gì.

Nhờ có sự can thiệp kịp thời của cô giáo chủ nhiệm tốt bụng, nên cuộc tụ tập mới chấm dứt. Tim em đau nhói và em chẳng thể cất lời biện minh được gì. Em nghẹn ngào, nhưng vì niềm kiêu hãnh, em cắn răng không khóc trước mặt lũ ranh con. Em cố nén dòng nước mắt đang trào dâng, nhưng niềm tức tưởi oà thành tiếng nấc không ngừng khi cô giáo xuất hiện. Lũ ranh con vỡ trận cười thoả thích trên nỗi đau của người khác. Chúng nắm tay nhau, reo hò vừa đi vừa nhẩy múa bằng điệp khúc: “Con què! Con què!”

Những ngày sau đó ở trường, ở lớp em hoàn toàn cô độc. Tất cả các bạn đều xa lánh thay vì giúp đỡ em hòa nhập. Thậm chí khi em chủ động làm quen, các bạn đều làm lơ và ném về phía em những cái nhìn chế giễu, miệt thị, vài đứa còn tụ tập lại để bắt nạt em. Lớp học lúc đó không khác gì địa ngục đối với em. Suốt thời gian sau, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến em trở thành học sinh học yếu của lớp, mặc dù trước đây em là đứa thông minh, sáng dạ.

Vì nhà ở xa trường học, chân em đi lại khó khăn nên từ tờ mờ sáng mẹ tôi đã thức dậy làm cơm cho em mang theo đến trường để ăn trưa, đỡ phải chạy về nhà. Thế rồi hộp cơm của em được các bạn để ý đến, thậm chí còn trầm trồ ghen tị, không chỉ vì nó ngon, mà nó còn rất đẹp mắt, bởi mỗi hộp cơm không khác gì một tác phẩm nghệ thuật mà mẹ đã gởi gắm biết bao tình thương trong đó.

Chỉ với những nguyên liệu sẵn có trong vườn nhà như rau cải, cà rốt, đậu cô ve, thơm, cà chua, trứng…cùng với cơm trắng, qua bàn tay khéo léo, mẹ đã đem đến cho em cả một thiên đàng tuổi thơ bằng cách biến hóa thành những hình ảnh rất ngộ nghĩnh như cô tiên, ông bụt, chú cuội, ông trăng, bông hoa, con trâu, con bò… Cũng nhờ những hộp cơm đẹp thần kỳ của mẹ mà các bạn đã có một cách nhìn khác về em.

Trưa nào các bạn cũng vây xung quanh em để được xem một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu. Lúc đó các bạn đã nhìn em bằng một ánh mắt khác, khâm phục mẹ em vô cùng.  Khỏi phải nói lúc đó em xúc động như thế nào, vui mừng đến bật khóc vì bạn bè đã hiểu và đồng cảm. Và không biết từ bao giờ, lớp học không còn là địa ngục mà trở thành thiên đàng tuổi thơ mỗi khi em mở hộp cơm của mẹ.

Nhà tôi không giàu có, nhưng ở mẹ con tôi vẫn toát lên sự đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần, cái vẻ đầy đủ mà không phải nhà nào giàu có cũng có được. Mỗi bữa cơm mẹ chăm chút từng cọng rau, cái trứng tạo thành một thú ăn uống khá thú vị ở nhà tôi. Mỗi món ăn đều có hương vị và cách chế biến riêng đòi hỏi người nấu phải biết cách nấu và người ăn phải biết thưởng thức. Niềm đam mê về ẩm thực của em được mẹ truyền cho, nó như chảy trong huyết quản của em từ cái ngày được bạn bè quý mến. Tâm hồn em càng ngày càng trở nên phong phú và cái nết ăn uống đã trở thành niềm đam mê từ lúc nào.

Sau khi thi rớt đại học, em liền đăng ký một khóa về nấu ăn vì em bị cuốn hút trước hết bởi những món ăn của mẹ, sau là vì đam mê. Em trở thành nữ học viên có ngoại hình kém may mắn duy nhất của lớp nấu ăn. Nhưng cũng bởi vì vậy mà em cũng được thầy cô ưu ái nhiều hơn. Khóa học ấy người em cứ lơ lửng như say cocktail, không tránh khỏi sự luống cuống, nhưng rồi mọi thứ đến với em lại dễ dàng hơn tôi tưởng.

Muốn trụ lâu với nghề này thì ngoài lòng yêu nghề còn đòi hỏi óc cầu tiến, luôn luôn sáng tạo, chấp nhận một số thiệt thòi, nhất là về giờ giấc làm việc. Và ngạc nhiên thay, em lại là học viên giỏi nhất lớp. Em gái luôn được thầy khen là xuất sắc, có năng khiếu bẩm sinh. Người đời nói quả không sai: “Có tật – có tài”. Ông trời thật công bằng, điều ấy làm tôi và mẹ mừng đến rơi nước mắt. Hết khoá học, tay nghề của em điêu luyện trông thấy.

Tốt nghiệp lớp nấu ăn, thầy giáo xin cho em vào làm việc tại một khách sạn lớn. Tất nhiên là em gái cố gắng xin vào làm đầu bếp tại khách sạn. Em thấy rất hạnh phúc khi làm những gì mình yêu thích nên tạo được sự hứng khởi trong công việc. Theo kinh nghiệm của em, nghề này ngoài năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần tập trung là nấu ăn được. Còn những món cầu kỳ thì cần phải kiên nhẫn luyện tập từng ngày.

Em quan tâm đến thói quen ẩm thực của từng vị khách và chế biến cho họ những thức ăn ngon bổ dưỡng, tốt cho sức khỏe. Càng ngày khách sành ăn càng đông và họ thích những loại thức ăn em làm dành riêng cho họ. Điều này khiến cho em cảm động, tự tin hẳn lên và cảm thấy mình cũng có ích cho mọi người. Ban đầu em gái học nấu ăn vì muốn giống như mẹ, nhưng bây giờ thì trót thích nó thật rồi. Em có thể sống thoải mái với nghề này. Tôi thấy rõ niềm hạnh phúc trên gương mặt em khi thức ăn em chế biến mang lại sự hài lòng cho khách sành ăn. Thế giới của em bây giờ là cái niêu, cái nồi, mùi thức ăn, mùi gia vị, mùi khói và cả những câu cảm ơn đầy tình cảm từ khách hàng…

Thu Hiền

(Đà Nẵng)

Nhang Bảo Trầmhttps://baotram.vn/
– Đơn vị tự chủ nguồn nguyên liệu,
– Cam kết cung cấp sản phẩm nhang được làm từ 100% trầm hương nguyên chất.
– Để tìm hiểu thêm, quý vị vui lòng truy cập:
🛒 Tiki: https://info.baotram.vn/tiki
🛒 Shopee: https://info.baotram.vn/shopee
🛒 Lazada: https://info.baotram.vn/lazada

Hình ảnh này chưa có thuộc tính alt; tên tệp của nó là NHANG-baotram-2-1-1024x1024.jpg
Bảo Trầm (baotram.vn) – thương hiệu nhang sạch cho mọi nhà
  • BÀI CÙNG MỤC:
Facebook
Pinterest
Twitter
Email

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Subscribe To Our Newsletter

Subscribe to our email newsletter today to receive updates on the latest news, tutorials and special offers!