Chuyện tử tế mùa Covid-19: Nhìn quê hương từ độ cao 10.000 mét
(MTD) Tôi quay người ra khung cửa, thấy quê hương thấp thoáng hiện dần sau những đám mây, bên tai là câu thoại quen thuộc của cơ trưởng: “Máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Phù Cát…”.
(MTD) Tôi quay người ra khung cửa, thấy quê hương thấp thoáng hiện dần sau những đám mây, bên tai là câu thoại quen thuộc của cơ trưởng: “Máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Phù Cát…”.
(MTD) Thương làm sao chiếc cà men thức ăn để trên chiếc ghế trước cổng nhà cháu, những gói an sinh, nhu yếu phẩm, tã sữa cho đôi song sinh… được treo âm thầm nơi cổng và nhẹ nhàng một tiếng bấm chuông.
(MTD) Trong xóm tôi, nhiều người vẫn hay í ới gọi nhau lấy rau củ quả miễn phí để cùng nhau vượt qua đại dịch.
(MTD) Cuộc sống hiện tại có thật nhiều điều, thật nhiều người để lo toan nhưng có lẽ vẫn có nhiều người như chúng tôi ở giữa đại dịch này tự vùng vẫy trong khủng hoảng tinh thần của bản thân.
(MTD) Tất cả chúng ta với năng lượng tích cực, cùng nhau lan tỏa những giá trị đẹp nhất của Sài Gòn thì mọi khó khăn rồi sẽ qua nhanh thôi.
(MTD) Sài Gòn dễ thương ngay cả khi đang tổn thương, Sài Gòn sẽ khỏe lại vì người ta cứ bận sống tử tế với nhau cả một đời vậy đó…
(MTD) Cánh đồng làng Bích Khê (Triệu Long – Triệu Phong – Quảng Trị) trở thành không gian tuổi thơ với hàng trăm cánh diều bay lượn mỗi buổi chiều.
(MTD) Covid xuất hiện, đó là vào mùa xuân năm tôi học lớp 8. Khi vừa đón Tết xong, đang thong dong trên chiếc xe đạp để ngắm cảnh người Sài Gòn đang tất bật chuẩn bị hàng quán
(MTD) Tôi quý anh cái con người bụi bặm, phong sương không chút màu mè, ngồi bệch trên lề đường ăn cơm, rồi ngủ luôn cứ như ta là chủ vùng này vậy.
(MTD) Sau đợt dịch cho tôi nghiệm rất nhiều điều ý nghĩa, hạnh phúc đến từ những điều đơn giản.
Subscribe to our email newsletter today to receive updates on the latest news, tutorials and special offers!