
Bài viết tham gia dự án sách “Mùi nhớ”: Mùi tuyết
(MTD) Cái thứ nước đá có màu, cứng ngắt, lạnh tanh đó đã đẩy trôi những mùa hè thơ dại đi qua.
(MTD) Cái thứ nước đá có màu, cứng ngắt, lạnh tanh đó đã đẩy trôi những mùa hè thơ dại đi qua.
(MTD) Trong buổi sinh hoạt dã ngoại văn nghệ của sinh viên chùa Lá – Gò vấp, một học viên thể hiện bài hát: “Một cõi đi về” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, được nhiều tràng vỗ tay tán thưởng kéo dài.
(MTD) Ban tổ chức đón nhận gần 150 bài viết với nhiều ký ức được gửi gắm bằng những lời văn mộc mạc, chân thành.
(MTD) “Mùi mưa liệu có được gọi là hương thơm không nhỉ?” đó là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong tôi khi nhìn thấy hai từ “Mùi nhớ”.
(MTD) Khi gặp cô, lúc nào cũng nghe mùi hương trầm thơm phảng phất, đó là mùi hương yêu nước thương nòi, yêu thương đồng đội…
(MTD) Có phải mùi vị nào đó nhắc đứa con vô tâm – bấy lâu vùi mình chốn thị thành – sao nỡ quên những nhọc nhằn đồng bãi, quên dáng mẹ lụi lầm trong bùn đất ngày xưa?
(MTD) Mỗi khi buồn phiền hay mỏi mệt, tôi lại muốn được trở về phương trời đó, về bên những dấu xưa kỷ niệm, những hương vị ngọt ngào mãi mãi không thể nào quên.
(MTD) Mùi trầu vẫn còn đó, men theo vách thời gian thảng thốt, như thầm gọi, bà ơi…!
(MTD) Phép nhiệm màu nhiều khi không phải cái gì to tát, có khi, sau đợt dịch bệnh Covid-19 càn qua, ta vẫn còn khứu giác để nhận ra hương thơm từ vạn vật, hương thơm của từ bi.
(MTD) Đến với Lễ hội Dinh bà Thu Bồn làm tôi nhớ mãi mùi hương trầm thơm ngát khi cúng Bà hòa quyện với mùi chiên bánh gừng thơm ngát lan tỏa ra không gian lễ hội.
Subscribe to our email newsletter today to receive updates on the latest news, tutorials and special offers!