(MTD) Đã cuối hè mà thời tiết vẫn còn oi ả quá, dải nắng vàng óng như mật cứ trải dài khắp những con đường nhựa, hắt lên cái nóng khủng khiếp như còn đang giữa hè. Rảo bước nhanh trên con đường sỏi quanh co dẫn vào làng, tôi cảm nhận được mùi hương của quê nhà dưới nắng gắt.
Đi hết con đường đất sỏi quanh co ấy, cánh cổng nhà bà đã thấp thoáng sau lũy tre xanh, vẫn đang rì rào trong gió như chào đón đứa cháu mới từ xa trở về. Tôi đứng lặng ngắm khung cảnh đã quá quen thuộc trong trí nhớ. Vẫn lũy tre đó, vẫn cánh cổng đó, bao nhiêu năm tháng trôi qua không có gì thay đổi, dường như tất cả vẫn y nguyên như mới ngày nào.
Chầm chậm đẩy cánh cổng gỗ đã cũ mèm, từng tiếng kẽo kẹt phát ra xua tan cái tĩnh mịch của một buổi trưa hè. Ngoài trời nóng nực là thế, ấy vậy mà vừa bước chân vào sân, không khí đã khác hẳn. Giàn thiên lý xum xuê leo kín những khoảng không, hoa thiên lý vàng hươm tỏa hương nhè nhẹ thật dễ chịu. Trong sân im phăng phắc không một tiếng động, chỉ thoảng nghe trong gió những âm thanh xào xạc của lũy tre ngoài cổng vọng về. Phải rồi, trong nhà giờ đã không còn ai, các bác đã đi ra thành phố lao động hết, thi thoảng cuối tuần mới về lại.
Tôi nhìn khung cảnh quá đỗi bình dị và thân quen ấy, lòng trào lên cảm xúc khó nói thành lời, cứ như bà vẫn còn đang ở đây, chờ tôi trở về, nở nụ cười móm mém và phúc hậu nhìn tôi, yêu thương nói: “Cháu đã về đấy à!” Nhưng tất cả chỉ là xúc cảm vụt qua, căn nhà vẫn đấy, khu vườn vẫn vẹn nguyên nhưng bà đã không còn nữa.
Đi một vòng quanh sân, tôi đẩy cửa căn bếp nhỏ, bên trong chất đầy rơm rạ và những đám tro bếp đã nguội lạnh từ lâu, vắt vẻo trên kệ là từng chùm bồ kết bà phơi vẫn còn đó. Những quả bồ kết đen óng, khô nỏ, tỏa hương thơm ngai ngái đặc trưng, càng khiến tôi thêm nhớ bà da diết.
Bà tôi có thói quen gội đầu bằng bồ kết từ khi bà còn trẻ, mái tóc còn đen mượt như suối chảy, đến tận khi mái tóc ấy nhuốm màu bạc phơ, bà vẫn còn giữ thói quen ấy. Bồ kết phải chọn trái thật già, đem phơi mấy nắng cho khô, rồi đun với nước nóng, cho thêm ít vỏ bưởi để đem đi gội đầu. Gội đầu bằng bồ kết vừa sạch vừa thơm, thơm thứ mùi dân dã mà lại làm say đắm, quyến luyến lòng người đến lạ kì.
Mỗi lần bà đun nước bồ kết gội đầu, hương bồ kết quyện với mùi bưởi tỏa ngào ngạt khắp cả gian bếp cũ, bám vào mái tóc, quyện vào người bà thành một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu rất đặc trưng. Mùi hương ấy cứ vương lại trong không trung, đôi khi len lỏi cả vào những giấc ngủ chập chờn những đêm nhớ bà da diết, mà tôi vẫn gọi tên là “mùi nhớ”.
Cảm giác như bà vẫn còn rất gần đây, ấy vậy mà bà đã mãi mãi xa rời. Hương bồ kết vẫn thoang thoảng quanh nhà, là mùi của bà, mùi hương của biết bao nhớ thương chất chứa vẫn vẹn nguyên như mới ngày nào bà còn bên tôi. Tôi nhớ lại những kỷ niệm cùng bà khi xưa, được nghỉ học về thăm bà mỗi khi hè đến, rồi lại vội vã rời đi khi kết thúc mùa hè. Bà lúc nào cũng gói cho tôi rất nhiều quà quê, rồi ôm tôi nhắc nhở “Sang năm nghỉ hè lại về chơi với bà nhá!”. Bà cứ đứng dưới lũy tre làng dõi theo bóng tôi đi khuất xa dần, mãi đến khi ra khỏi con đường đầy sỏi đá ngoái nhìn lại, tôi thấy bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ li ti, vẫn đứng đó không nỡ rời bước.
Năm tháng dần trôi, mùa hè này nối tiếp mùa hè kia, tôi lớn dần lên từng ngày, mải mê cuốn theo những trò vui với bạn bè, những tháng ngày ôn thi bận rộn. Mùa hè vẫn đến nhưng tôi không còn dành toàn bộ thời gian ở quê cùng bà. Bà thì ngày một già đi, lưng đã còng hơn và mỗi khi tôi về thăm và quay lại thành phố, bà đã không còn nhiều sức để đứng chờ ở lũy tre đầu làng nữa, thay vào đó, bà ngồi trên chiếc ghế trước hiên nhà trông đứa cháu nhỏ.
Trong tâm trí non nớt, tôi những tưởng bà sẽ mãi khỏe mạnh, sẽ luôn ở đó, dang rộng vòng tay chờ đón tôi trở về, nhưng rồi bà lại đi mãi vào một ngày thu tháng 10. Bà mất rồi, ngôi nhà trở nên trống vắng đìu hiu, con ve con dế không buồn ca hát nữa, gió cũng lặng thinh giữa những chùm mây như chẳng buồn trôi, đến chiếc lá cũng không muốn rung rinh nhảy nhót… Tất cả như dừng lại, yên lặng cho bà yên giấc ngủ ngàn thu.
Vậy là từ nay, sẽ không còn ai ngóng chờ tôi mỗi lần tôi trở về, không còn ai trông theo bước chân tôi đi xa, tôi đã không còn bà để ấp ôm thủ thỉ, không còn bà để ù vào lòng như ngày thơ bé, tất cả đã không còn nữa… Nhưng chắc hẳn từ trên trời cao, bà tôi vẫn đang móm mém nhìn tôi mỉm cười, yêu thương và dõi theo tôi trên từng bước chân trên đường đời.
Bà ơi…!
Nguyễn Thị Bích Chuyên
(Hà Nội)
Nhang Bảo Trầm – https://baotram.vn/
– Đơn vị tự chủ nguồn nguyên liệu,
– Cam kết cung cấp sản phẩm nhang được làm từ 100% trầm hương nguyên chất.
– Để tìm hiểu thêm, quý vị vui lòng truy cập:
Tiki: https://info.baotram.vn/tiki
Shopee: https://info.baotram.vn/shopee
Lazada: https://info.baotram.vn/lazada
- BÀI CÙNG MỤC:
- Hương quê…
- Hanh hao mùi Tết
- Khói ơi…
- Khoảng trống giữa trời
- Má đợi con về
- Nhớ mùi Tết xưa xứ Quảng
- Mùi chùa quê
- Mùi khói tết của mẹ
- Mùi trà – vị đạo hương quê
- Mùi vạn thọ
- Mứt gừng – vị cay cay, mùi thơm ngát
- Nghe mùi thơm bông lúa chợt nhớ mái trường xưa
- Mùi tết quê ngoại
- Mùi pháo Tết chỉ còn là hoài niệm
- Mùi của mùa sinh khởi
- Cảm xúc xuân
- Có tật có tài
- Viết về một vùng trời tím những đợi mong
- Nhớ mùi hương bánh tổ quê ngoại
- Mùi Tết của Thạc sĩ Tâm lý
- Còn thương rơm rạ đồng chiều
- Nhớ thương cái ngọn khói tràm
- Nước mắt cây dó bầu
- Làm sao về được mùa đông*
- Ấm nồng hương vị tinh khôi